Bốn vấn đề để nhận định về Doanh nghiệp nhà
nước (DNNN).
1. DNNN là doanh nghiệp giữ những vị trí then chốt trong nền
kinh tế. Tuy làm ăn không hiệu quả, nhưng khi nó nhức đầu sổ mũi là nền kinh tế
có thể có vấn đề. DNNN hiện giờ, như tách hẳn mọi hoạt động thị trường. Thị phần
những DNNN hàng đầu gần như là độc quyền. Thường có những mặc cả khi đụng chạm
đến mọi sự thay đổi của DNNN. Đó không phải là sự ỏng ẹo của một ông độc quyền
mà đó là sự mặc cả của hệ thống chính trị. Ai nắm giữ kinh tế, người đó nắm giữ
quyền lực. DNNN thường được thổi phồng về đặc quyền, được giao những trọng
trách liên hoàn để bảo đảm không có sự cạnh tranh, không có sự thay thế. Thậm
chí khi bị mặc cả họ chấp nhận lùi ra khỏi một phần thị trường, nhưng phần nhường
đó thường là phần sống dở chết dở cho bất kỳ doanh nghiệp nào muốn tham gia (điển
hình trong sự phát triển công nghệ phụ trội). Phe phái chính trị nào nắm nhiều
quyền điều hành các DNNN, phe phái đó có nhiều quyền hơn trong việc thương lượng.
Còn lâu mới xoá bỏ được DNNN nếu không tách bạch được giữa thể chế chính trị và
kinh tế.
2. DNNN là nơi giữ phần lớn ngân sách nhà nước. Một khoản chi
từ tiền thuế của dân vào túi cá nhân một cách hợp pháp. Mọi hoạt động chính trị
thường rất cần nhiều chi phí. Không thể có chính trị nếu không có kinh tế.
Muốn bôi trơn các hoạt động, tìm kiếm sự ủng hộ phải có tiền, mà càng nhiều
tiền càng tốt. Trong tình hình nước ta, không thể kiếm nguồn thu từ các hoạt động
doanh nghiệp bên ngoài thông qua tài trợ. Nguồn thu từ DNNN thông qua các hoạt
động kinh tế hợp pháp là nguồn bổ sung tài chính tốt nhất cho kinh phí hoạt động
chính trị cũng như các chi phí cá nhân. Các khoản vay từ nước ngoài do nhà nước
bảo lãnh dưới nhiều hình thức được trực tiếp rót vào các DNNN là khoản chia hấp
dẫn nhất. DNNN cứ như con vạc khát, đổ khoản vay này lại thấy vay khoản khác.
Chưa thấy khoản vay nào công bố có hiệu quả, nhưng vẫn tiếp tục rót vốn, thậm
chí khi đủ điều kiện phá sản (như Vinashin) người ta vẫn cố vực vậy để có cơ hội
tiếp tục bơm tiền vào nó. Nhưng đố làm sao kiểm tra được tình hình tài chính của
DNNN.
3. Tầng lớp lãnh đạo muốn có người tiếp quản sự nghiệp, thì
không đâu tốt bằng con đường DNNN. Họ đưa con cháu vào DNNN, nâng cấp dần dần đến
giai đoạn nào đó, đưa ra hoạt động chính trị. Dùng tiền nhà nước để đánh bóng
tên tuổi cho các lãnh đạo doanh nghiệp, sau đó họ bước ra chính trường. Thật là
tuyệt diệu, bởi vì đưa vào con đường chính trị, bước từng nấc thang, thì dễ bị
bắt bài là con ông cháu cha, và dễ bị xét nét về năng lực chính trị. Trong khi
hàm tổng giám đốc công ty lớn tương đương giám đốc sở, một bước là bay cao.
DNNN có lỗ, tổng giám đốc có bất tài – hiệu quả kinh doanh không có, năng suất
lao động kém – chẳng ai biết. Doanh nghiệp vẫn cứ phát triển, vẫn đi lên, doanh
số công bố hằng năm tăng trưởng đều đặn, vốn tăng trưởng đều đặn, cơ sở vật tư,
tài sản càng nhiều, lãnh đạo càng nổi tiếng, càng nhiều người biết. Mà làm
doanh nghiệp thì sướng, cần thì mở thêm doanh nghiệp, không cần thì xoá bớt, chả
ai nói được bởi đó là lãnh vực của doanh nghiệp mà.
4. Cái thời hình thành thị trường chứng khoán, cổ phiếu là nơi tạo
ra một tầng lớp tư bản mới. Người ta đua tranh nhau để có cổ phiếu thông qua việc
thành lập các công ty cồ phần. Các vị tài năng có rất nhiều ý tưởng để có được
cổ phiếu từ nguồn vốn vô tận của DNNN như vay tiền DNNN mua cổ phiếu, lấy danh
nghĩa quỹ DNNN bỏ ra mua cổ phiếu, thành lập Cty liên doanh với tư nhân nhưng
thật ra cũng chỉ là vốn DNNN, và thậm chí thành lập những cty con rồi cổ phần
hoá để những vị lãnh đạo hoặc người thân hoặc phe cánh của họ quản lý và mặc
nhiên làm chủ số cổ phiếu đó. Hiện giờ cổ phiếu đi xuống thấp hơn giá phát
hành. Các nhà quản lý Cty con đã thay đổi - việc thay đổi để khẳng định việc
thua lổ từ cổ phiếu là bình thường. Các nhà quản lý Cty mẹ nào khôn ngoan cũng
tìm cách thay đổi hoặc về hạ cánh an toàn. Cái còn lại của DNNN là khoản vốn đầu
tư cổ phiếu thua lỗ không biết hạch toán vào đâu.
Từ
4 vấn đề trên, thực sự không dể gì lay chuyển được DNNN. Nhưng nếu không thay đổi
cách hành xử về DNNN, rồi sẽ đi vào con đường chết vì lý do sau :
- Kinh tế không tách bạch chính trị, tham nhũng trở
thành vấn nạn không bao giờ giảm. Vì phải tạo điều kiện cho con em, người
thân, phe cánh vào DNNN, đã tạo ra một con đường khác cho kẻ cơ hội. Phần
chia cho nhau thường ít hơn phần của kẻ cơ hội. Tham nhũng càng tăng, bọn
cơ hội càng nhiều làm mất niềm tin vào sự điều hành của chính phủ.
- Một lượng vốn quá lớn chảy vào DNNN tạo ra một
lượng GDP tăng vọt ảo. Một con đường được làm mới tạo một mức tăng GDP là
5% (ví dụ), ta làm mới con đường đó 4 lần GDP tăng 20%, nhưng tất cả thật
ra chỉ có một con đường và nó cũng đã hư đến mức phải dự trù làm lại
lần 5.
- Một nền kinh tế cũng giống như một doanh nghiệp.
Nếu kinh doanh hoà vốn chỉ có thể trả các khoản đầu tư. Và chỉ kinh doanh có
lời mới nói đến phát triển doanh nghiệp. Hệ thống DNNN sử dụng một lượng đầu
tư lớn chỉ để tạo doanh thu và hiệu quả xã hội mà không tạo ra bất kỳ hiệu
quả kinh tế nào thì quả là chúng ta đang ăn vào đuôi của chính mình, chứ đừng
nói là phát triển. Nguyên nhân cơ bản nhất của cuộc khủng hoảng sức mua hiện
nay bắt nguồn từ chính việc ăn vào đuôi của nền kinh tế nước mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét