Nhà giàu tại Việt nam, anh là
ai ?
Cách đây khoảng 20 năm, trước
thời đổi mới, chúng ta không có người giàu (nếu có cũng bị đi cải tạo công
thương nghiệp mất rồi).
Sau năm 1990, khi những cải
cách nhà nước làm thay đổi cách hành xử về đất đai. Đất đai từ sở hữu nhà nước
chuyển qua sở hữu tư nhân, trị giá của nó trở về giá trị thật. Đây là con mồi
béo bở cho những những kẻ làm giàu. Ai sẽ giàu, tất nhiên đầu tiên là các quan
chức chính phủ từ người tham nhũng cho đến người không tham nhũng. Người tham
những thì lợi dụng chức quyền dùng mọi thủ đoạn chiếm đoạt đất đai nhất là đất ở
những nơi vô chủ. Những người không tham nhũng thì tìm cách trục lợi qua kẻ hở
của pháp luật, mới đầu họ hưởng lợi từ chính sách cấp phần cho cán bộ có công,
sau đó bán đi và mua lại mảnh đất khác với giá hổ trợ từ nhà nước hoặc mua bằng
miệng bán bằng tiền thật. Thứ hai là bọn cơ hội ăn theo các quan chức này. Rồi
mới đến người khôn ngoan tranh thủ mua bán kiếm chác. Thời này nói các quan chức
nói đúng cũng chưa giàu, họ chỉ mới có đất mà thôi. Còn giàu là bọn cơ hội và
người làm ăn.
Tám năm sau, một đợt đại gia
giàu có khác xuất hiện từ việc cổ phần hoá các xí nghiệp nhà nước. Gần hết các
xí nghiệp khi chuyển mô hình đã không được định giá chính xác (từ tài sản như
nhà xưởng, đất đai, những lợi thế kinh doanh cho đến thương hiệu) khiến cho việc
lên sàn chứng khoán của họ biến thành món mồi ngon cho tầng lớp quan chức dưới
danh nghĩa là nhà quản lý các doanh nghiệp. Họ khôn khéo
cổ phần hoá doanh nghiệp đang có với số lượng đại chúng, chia đều cho cả người
lao động, sau đó mua gom nó trước khi phát hành nó ra thị trường chứng khoán. Họ
cũng khôn khéo trong việc thành lập các Cty con trong Cty mẹ. Cty mẹ vẫn nhà nước.
Vốn Cty con do Cty mẹ cung cấp, và cty con vẫn được cổ phần hoá. Cổ phần đó được
định giá gốc và sẽ được chuyển cho một cá nhân quản lý nào đó
nếu cổ phiếu tiếp tục tăng giá, hoặc vẫn giữ nhà nước nếu cổ phiếu
xuống giá. Nhưng giá cổ phiếu thì lên xuống thất thường, giữ mà
không làm chủ được giá cổ phiếu thì đâu thể trở thành người giàu
khủng được.
Năm năm
sau từ ngày manh nha hình thành một cổ phiếu, một thế hệ đại gia
khủng ra đời. Đây là thế hệ nhà giàu khủng mà có lẻ chỉ có ở
nước ta. Ở các nước chuyển từ nền kinh tế phi thị trường sang nền
kinh tế thị trường thường người giàu có nhất xuất hiện trong 2 giai
đoạn đầu nhất là giai đoạn thứ hai, nhưng ở Việt nam mãi đến giai
đoạn này mới bắt đầu xuất hiện người giàu nhất. Những người giàu
nhất này xuất hiện từ trong mối liên kết ma quỷ giữa dòng vốn + cổ
phiếu + bất động sản. Sự liên kết hữu cơ này dưới sự dẩn dắt của
những ngân hàng mới được thành lập, biến cổ phiếu và đất đai được
tích tụ trong thời gian qua thành tiền. Người ta cố gắng tô vẽ mỹ
miều về lợi tức hấp dẫn của thị trường chứng khoán, cung cấp vốn
thoải mái để người dân vay mượn thế chấp qua tài sản của mình. Một
lượng vốn khổng lồ đi vào chứng khoán đẩy thị trường lên hơn 1200
điểm. Đẹp như mơ cho các đại gia nhưng tàn nhẩn cho những người dân
tham gia trong đó. Chứng khoán mất điểm, hàng ngàn người dân mất nhà
cửa, người thân, bù lại chúng ta có một tầng lớp đại gia cực kỳ
giàu có xuất hiện. Những đại gia theo con đường này, theo tôi nghĩ chắn
chắc phải hoặc là người thân hoặc là vây cánh các quan chức chính
phủ.
Nói vậy
không phải những người trong top giàu nhất ai cũng như vậy. Có những
người là chủ doanh nghiệp lớn rồi mới cổ phần hoá. Có những người
biết tranh thủ cơ hội làm ăn để giàu có mà không phạm lương tâm. Và
số này chắc sẽ không được nhận cứu giúp từ chính phủ đâu. Người ta
sẽ tìm mọi cách để ra một chính sách mua khoản nợ xấu. Ai sẽ được
mua nợ, mỹ miều
thì là những doanh nghiệp hàng đầu, những doanh nghiệp có ảnh hưởng
đến thị trường, nhưng chính xác thì là những doanh nghiệp
nằm trong liên minh ma quỹ ngân hàng, cổ phiếu, và bất động sản. Cũng
giống như thời đỉnh cao chứng khoán, người dân tham gia sẽ chết, bây
giờ các doanh nghiệp sẽ chết chỉ để đạt mục đích cuối cùng những
đại gia với cổ phiếu không thể xuống.
Cứu trợ
bằng hình thức mua nợ xấu cũng là một trong những giải pháp để hổ
trợ những doanh nghiệp hàng đầu nào không trụ nổi trong quá trình
thực hiện một chiến lược thoát khỏi khủng hoảng. Giải pháp mua nợ
xấu chỉ là giải pháp tình thế. Một chiến lược cứu trợ cho nền kinh
tế phải có giải pháp mua nợ xấu nhắm đề phòng những doanh nghiệp hàng
đầu có ảnh hưởng đến toàn bộ nền kinh tế không phù hợp với tiến
trình của chiến lược. Không thể cứu nền kinh tế bằng một giải pháp
tình thế như giải pháp mua nợ xấu. Ngay bây giờ chính phủ không định
ra được bất kỳ chiến lược nào để đưa nền kinh tế ra khỏi khủng
hoảng mà tung gói giải pháp mua nợ, thật chất có lẽ như điều đã bàn ở trên.