30 tháng 11, 2011

Kẽ xâm lược Trung Quốc

Tôi không hiểu, mọi người có ai hiểu không ?. Tại sao bao nhiêu năm qua rồi (gần 40 năm), ta vẫn chưa bao giờ nghe nhà nước chỉ đích danh kẽ còn đang xâm lược một mảnh đất của cha ông mình để lại. Chúng ta chửi Mỹ rất hăng bởi vì Mỹ là kẽ xâm lược. Nhưng Mỹ không chiếm đất của nước nào sau cuộc chiến tranh. Còn Trung Quốc thì xâm chiếm và giữ một phần máu thịt của mình nhưng chưa bao giờ bị lên án như một kẽ xâm lược. Chúng ta sợ chiến tranh, chuyện này cũng đúng thôi, nhưng không vì vậy mà dấu với nhân dân điều cần phải nói.
Bạn có tin rằng mình và Trung quốc họp kín và một ngày nào đó Trung quốc sẽ trả lại Hoàng Sa cho dân tộc mình !. Tôi không tin và tôi nghĩ rằng cũng chẳng ai tin. Mọi lời nói đàm phán hòa bình giữa hai nước để đòi lại Hoàng sa là lời nói mị dân, là lời nói của người lãnh đạo không tìm ra được phương án nào để giành lại mảnh đất từ bọn xâm lược quá mạnh. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ đòi lại được Hoàng sa từ tay kẻ cướp nếu hy vọng vào lòng tốt của kẻ xâm lược. Làm gì có thể đấu tranh hòa bình với một kẻ bá quyền luôn chờ thời cơ để cướp đất nước người khác.
Nếu thực sự muốn đòi được Hoàng Sa phải thực hiện các điều sau :
1. Xây dựng hiểu biết cho tất cả người dân Việt nam biết rằng Trung quốc hiện giờ là “kẻ xâm lược”. Phải nói cho đúng là kẻ xâm lược, không phải láng giềng hữu hảo, không phải bạn bè chí cốt. Không có thứ làng giềng nào luôn nhòm ngó đồ đạc nhà mình là láng giềng hữu hảo, cũng như không bạn bè tốt nào lại cướp giựt của bạn mình. Kẻ chiếm và giữ Hoàng sa của dân tộc ta phải được gọi đúng danh là kẻ xâm lược.
2. Mọi người dân từ bé đến già, từ trai đến gái phải luôn nhớ rằng có một mảnh đất của dân tộc còn bị bọn ngoại xâm xâm chiếm. Phải đưa vào sách giáo khoa để con cháu đời đời không được quên rằng Hoàng sa là một phần máu thịt của đất nước này. Mọi người dù ở đâu, dù làm chức vụ gì, hể còn hơi thở phải luôn tự vấn mình trách nhiệm làm cái gì, bất cứ cái gì để thu hồi lại mảnh giang sơn đó. Còn mất Hoàng sa mà không thu hồi được là còn nổi nhục của một nước nghèo, hèn, một nước nhược tiểu.
3. Phải giáo dục cho mọi người dân biết rằng dùng hàng hóa của kẽ xâm lược Trung quốc một cách vô tội vạ là cõng rắn cắn gà nhà. Phải luôn xây dựng ý thức độc lập trong mọi hành vi của mình khi đối diện với sản phẩm của kẻ xâm lược. Chúng cố ru ngủ bằng mọi cách ưu đãi nhằm làm ta có ngày sẽ quên đi rằng chúng còn đang xâm lược của mảnh đất của dân tộc mà thực sự những thế hệ sau này đang dần vào quên lãng.
4. Hoàng Sa không phải là chuyện riêng của 2 nước Việt – Trung, bởi vì Việt nam cộng hòa là chư hầu của Mỹ. Chính nước Mỹ chứ không ai khác, phải có trách nhiệm trong việc để Hoàng Sa rơi vào tay Trung quốc. Nước Mỹ đã cố tình im lặng rất lâu để chối bỏ việc làm ngơ cho Trung quốc đem quân đánh chiếm Hoàng Sa, mặc dù biết rằng chính phủ Việt nam cộng hòa không đủ sức bảo vệ. Chính nước Mỹ phải thừa nhận Hoàng Sa là của người Việt nam do chính phủ của người Việt nam quản lý và Trung quốc là kẻ đã đem quân xâm lược nó.
5. Việc chính phủ Mỹ thừa nhận tính pháp lý của Hoàng Sa, và cung cấp tất cả những dữ liệu về nó là phần chính yếu trong việc chúng ta đưa vấn đề Hoàng Sa ra hội đồng liên hiệp quốc, hoặc ra tòa án quốc tế. Phải cố gắn chữ kẻ xâm lược vào chữ Trung quốc trong bất kỳ văn bản nào có liên quan đến Hoàng Sa trên trường quốc tế.
6. Cuối cùng là phải xây dựng một lực lượng hải quân hùng mạnh để sẳn sàng có thể thánh chiến giành lại cho được mảnh đất của dân tộc. Hùng mạnh không chỉ ở khí tài mà ở sức mạnh quần chúng của dân tộc Việt nam.

Chỉ có sức mạnh toàn dân mới cho kẻ xâm lược biết sự kiên định. Chỉ có chính nghĩa khi được cộng đồng quốc tế thừa nhận mới là lời cảnh báo kẻ xâm lược. Chúng ta muốn hòa bình, chúng ta nhân nhượng. Chúng ta sợ chiến tranh chúng ta dùng mọi biện pháp đàm phán hòa bình. Và dù dùng biện pháp gì, cuối cùng cũng phải lấy lại bằng được mảnh đất mà cha ông đã để lại.